Được đến với Trường Sa là ước mơ và là tâm nguyện của bất cứ phóng viên nào trong suốt cuộc đời làm báo. Với tôi ước mơ đó đã trở thành hiện thực sau 22 năm cầm bút. Trường Sa mùa biển lặng Xuất phát tại Cảng quốc tế Cam Ranh vào buổi sáng ngày 3 tháng 5 trên con tàu mang số hiệu 571 thuộc Hải đội 411, Lữ đoàn 955, Vùng 4 Hải quân, Đoàn công tác số 15 của chúng tôi có hơn 220 đại biểu, là các cán bộ thuộc Ban Tuyên giáo Trung ương, tỉnh Khánh Hòa, Tỉnh ủy Đắk Lắk, Nghệ An, Liên hiệp các hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam cùng các doanh nghiệp, văn nghệ sĩ và 15 nhà báo, đến từ các cơ quan báo, đài ở Hà Tĩnh, Khánh Hòa, Gia Lai, Đà Nẵng, Hà Nội và TP.Hồ Chí Minh. |
Theo đó, từ tháng 3 cho đến đầu tháng 6 là khoảng thời gian đẹp nhất để đi Trường Sa bởi đây là thời điểm mà “trời yên, biển lặng”, thời tiết khá thuận lợi cho những hải trình trên biển. Trên khuôn mặt háo hức, rạng ngời của các đại biểu - phần lớn trong số đó lần đầu ra Trường Sa, ai cũng muốn chụp lại những tấm hình lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ trước khi bắt đầu hành trình đến với vùng lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc. Có lẽ say sóng là điều đáng “ngại” nhất trong suốt hành trình của những người ra Trường Sa và cả với những chiến sỹ trẻ lần đầu ra đảo. Để trấn an tâm lý cũng như hy vọng nếu có say sóng thì giảm tối đa cảm giác “dập dềnh”, tôi đã mua đủ 10 chai thuốc chống say tàu xe. Cô bé bán thuốc dặn “chị nhớ uống trước khi lên tàu 30 phút, thuốc này chỉ có tác dụng trong 8 giờ thôi, sau đó chị phải uống tiếp”. Nhìn 10 chai thuốc trong tay, tôi cảm giác rằng hình như chỗ này chưa đủ dùng trong suốt hành trình 7 ngày đêm trên biển. Sau một ngày trên biển, Đoàn công tác số 15 của chúng tôi dần quen với tiếng sóng vỗ, tiếng gió thổi rì rào và cả âm thanh của đàn hải âu gọi bầy. Thậm chí, tiếng chuông reo thông báo của chỉ huy tàu, giờ giấc sinh hoạt cũng trở lên rất đỗi quen thuộc và trở thành quán tính. Rời xa đất liền, điện thoại không có sóng đã khiến chúng tôi được sống “chậm lại”, bỏ lại sau lưng sự tất bật, hối hả với “guồng quay” của công việc, lần đầu tiên thấy mình được gần biển, gần thiên nhiên đến vậy. Ngoài việc lên bong tàu ngắm biển, có lẽ khoang lái tàu là “địa chỉ” quen thuộc không chỉ đối với tôi mà còn với nhiều thành viên trong đoàn. Những tưởng rằng mình sẽ bị say sóng hay gặp cảm giác “chòng chành” bởi sóng biển, nhưng tôi đã lầm, ra Trường Sa lần này, tôi đã tận mắt chứng kiến mặt biển chỉ lăn tăn gợn sóng, thi thoảng từng đàn cá chuồn nhảy cạnh mạn tàu. So với những cung đường ở khu vực miền núi phía Bắc như: Hà Giang, Lào Cai hay Sơn La, Điện Biên… mà tôi đã từng đi, quả thật đi biển trong điều kiện thời tiết thế này là điều tôi chưa từng nghĩ đến vì quá “thoải mái và nhàn hạ”. Đêm đầu tiên đi qua, ngày đến, bình yên giữa biển cả quê hương. Đứng ở buồng lái, tôi gặp những con người gần gũi và bình dị. Họ là những thủy thủ, cán bộ, chiến sĩ của tàu 571, khuôn mặt các chiến sỹ sạm đen, rắn rỏi vì nắng, gió biển khơi. Bỗng có ai đó reo lên “cá heo kìa”, từng đoàn cá heo bơi trước mạn tàu trong làn nước biển xanh thẳm khiến cho các thành viên trong đoàn đều phấn chấn. |
|
Thiếu úy Hùng tâm sự: “Với em, môi trường quân đội là môi trường tốt để rèn luyện và trưởng thành, đồng thời em cũng muốn góp một phần sức lực của mình vào công cuộc bảo vệ đất nước”. Ở tàu 571, Hùng có nhiệm vụ chính là lập kế hoạch các chuyến đi cho tàu, bảo đảm an toàn hàng hải cho tàu trong suốt hải trình trên biển. Đôi khi gặp các tình huống biển động, sóng cao hay sóng lừng… nhiều hiểm nguy, nguy cơ rình rập và các tình huống bất ngờ, nhưng chàng sỹ quan trẻ luôn tâm niệm phải bình tĩnh, phân tích và phán đoán để có những quyết định chính xác nhằm đảm bảo an toàn cho con tàu. Đây cũng là nhiệm vụ hàng đầu của Hùng và của các thành viên thủy thủ trên tàu. |
|
Tốt nghiệp Học viện Hải quân từ năm 2017, sau 7 năm gắn bó với các chuyến đi trên biển, chàng sĩ quan trẻ Trần Ngọc Sáng luôn tự hào là một người lính hải quân đóng góp một phần công sức nhỏ bé của mình vào gìn giữ chủ quyền biển đảo quê hương thông qua các chuyến đưa đoàn công tác ra Trường Sa. "Mỗi chuyến tàu chở đoàn ra Trường Sa là để cho các đoàn dân, chính Đảng thăm động viên bà con chiến sĩ ở đảo, để mọi người hiểu rõ hơn công việc, đời sống của cán bộ, chiến sĩ người dân ở quần đảo Trường Sa và Nhà giàn trong giữ vững chủ quyền biển đảo và thềm lục địa phía Nam của của Tổ quốc" - anh Trần Ngọc Sáng cho biết. |
Anh Trần Ngọc Sáng tâm sự, mặc dù đã chở rất nhiều đoàn công tác ra Trường Sa, nhưng mỗi chuyến đi là mỗi câu chuyện thấm đẫm tình người, tình yêu quê hương đất nước. Tuy nhiên, ấn tượng nhất đối Sáng đó là những chuyến tàu không thể vào Nhà giàn DK1 bởi sóng to, điều kiện thời tiết không thuận lợi, nhất là những cơn sóng lừng, luôn khiến cho các thành viên của đoàn công tác và các cán bộ chiến sĩ trên Nhà giàn nhiều tiếc nuối. Đại úy Trần Ngọc Sáng kể, có nhiều chuyến tàu khi đến gần Nhà giàn, những cơn sóng lừng bất ngờ về, những lúc như vậy xuồng không thể tiếp cận Nhà giàn, đoàn công tác chỉ có thể thăm hỏi, giao lưu và hát tặng các chiến sĩ qua bộ đàm, các chiến sĩ trên Nhà giàn đứng từ trên đón chào, vẫy tay, vẫy cờ rất xúc động. "Nhìn thấy nhau mà không thể bắt tay nhau, nói chuyện trực tiếp với nhau, Tôi đã chứng kiến quá nhiều giọt nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào, những bài hát đong đầy tình cảm của đất liền đối với các cán bộ, chiến sỹ ở Nhà giàn thông qua bộ đàm ngay trên khoang lái này. Có những người xưng chị, xưng mẹ với các cán bộ, chiến sĩ. Ở giữa biển khơi, những chiến sĩ được nhìn thấy người ở đất liền ra thăm đã vô cùng xúc động rồi, thế nhưng trong số người ra thăm đó nếu là đồng hương dù chỉ là cùng huyện, cùng tỉnh thôi thì niềm vui sướng còn nhân lên gấp bội" - anh Trần Ngọc Sáng kể. |
|
Thượng tá Bùi Văn Cương kể, năm 2004 - 2007 khi đó anh là thuyền trưởng của tàu HQ710 thuộc Hải đội 128 có nhiệm vụ bảo vệ các công trình dầu khí trên biển của Vệt Nam. Với đặc thù công việc, có những chuyến tàu các anh phải ở trên biển đến 131 ngày để làm nhiệm vụ bảo vệ tàu lắp đặt đường ống dự án xây dựng nhà máy Khí điện đạm Cà Mau. Đặc biệt hơn, có những thời điểm các anh đi biển từ 180-230 ngày/năm. Thượng tá Bùi Văn Cương vẫn nhớ thời gian anh là Đội trưởng đội 2 Chi đội kiểm ngư số 4, có nhiệm vụ thường xuyên đi khảo sát ngư trường, tuyên truyền hướng dẫn ngư dân tuân thủ quy định về đánh bắt hải sản, có những thời điểm anh chỉ huy Biên đội (10 tàu) đã kiên quyết ngăn chặn nhóm tàu của nước ngoài khảo sát, thăm dò trái phép trong vùng Đặc quyền kinh tế của Việt Nam. "Trong những tình huống đó, nếu xử lý không khéo, đảm bảo đúng Công ước Luật biển năm 1982 thì sẽ gây hậu quả khó lường. Hay những thời điểm thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn ngư dân trên biển, chúng tôi đã phải vượt qua những con sóng cao từ 6-7m do bão, áp thấp nhiệt đới để cứu ngư dân gặp nạn. Trong điều kiện sóng to như vậy tàu cá nhỏ sẽ không trụ được trước sức mạnh của thiên nhiên’ - Thượng tá Bùi Văn Cương tâm sự. Qua lời kể của những người lính bình dị trên tàu mới biết, để có sự bình yên và bản lĩnh hôm nay, mỗi người trong họ đã phải trả qua rất nhiều những cơn bão biển, vượt qua cả chính mình để vững vàng trước sóng gió biển khơi và những hiểm nguy không lường trước được. |
Xem tiếp bài 2: Chuẩn đô đốc và ký ức siêu bão Linda 1997 |
|